士有修身者,娟如女在房。刈兰供作佩,採菊当爲粮。春树翻疑雨,秋花却耐霜。从来舆涉意,晚棹转微茫。
宋词 2019-03-05 17:01:48 2 #苏泂
逢人惟婞直,过事懒依阿。菊引陶彭泽,鸢惊马伏波。衰年如意少,行路得诗多。彼其皆车服,嗟嗟如命何。
太史龟堂上,重来不忍看。更无时往復,徒有竹平安。世事翻仍覆,人情燠易寒。何时一樽酒,同访小方干。
幸免名爲累,应无口启羞。竺书时挂眼,衲被久蒙头。未仕胡三已,论才宜四休。商宗如见梦,依旧济川舟。
髮短日益白,眼昏时见花。无人知若士,有句可雄夸。篱菊风前蕊,山梅雨后葩。平生苏季子,犹足送年华。
宋词 2019-03-05 17:01:48 1 #苏泂
去国三千里,书来一再行。过从应夙数,契阔更殊乡。沙草留徐步,溪鸥傍晚凉。人间无限事,独自有难忘。
缥缈龙泉伯,人间第一流。胡然天下宝,只顿海东头。斯道谁兴废,浮云任去留。绝知他日少,预作百年忧。
别味中年畏,离筵近日频。青山千骑远,绿树一蝉新。典狱须吾表,穷涯亦我民。时因过周守,相与话推仁。
制阃三年名,亭臺一日违。江山云外款,鼓吹月中归。夜气轻杯力,霜稜迫妓围。明当趁朝谒,回首此依依。
楼高发兴微,山水自清辉。有月略窥枕,无风时动扉。他生嫌火食,投老羡空飞。安得余卢赵,相从去不归。