物我相轩轾,乘除只自知。儿临池上字,母养镜中丝。竹静泉生乳,花深地産芝。旧时双燕子,来往亦仪仪。
宋词 2019-03-05 17:01:48 1 #李石
颇笑方舟拙,聊因拙自夸。家无三日谷,园有四时花。池静鱼吞墨,松高鹤护砂。着书逢好处,快痒得仙爬。
管城无别派,毛族竞分支。公子兔三穴,大夫羊五皮。端能开句眼,未肯画愁眉。若问结绳祖,先从六画推。
罢戍成迁次,投闲想故居。风霜欺老大,书信卜交疎。黄叶频供扫,青山炯自如。斯文身健在,归及岁之余。
客宦去未得,山风来不迟。东湖霜后冷,北斗夜深移。老桧新翻叶,狂花故着枝。忧时恐无补,祇益鬓丝垂。
积雨催寒早,江湖渺障川。黄花到十月,白髮已三年。酒尽迟村饷,诗成得昼眠。低回看双鹤,鎩翮欲摩天。
九折山围市,双溪水浸田。号风吹客袖,落雪舞蛮氊。塞上寻归马,波间畏跕鸢。此生随所适,老去合乘边。
古屋云栖洞,深湖水拍桥。吏闲知学稼,民乐自歌樵。官监频添牧,蕃商不费招。老夫便午睡,风恶任飘摇。
蜀相披荒垒,唐人拓密林。四川襟带重,六诏雾云深。盐米成民业,珠犀作吏箴。官闲无一事,闭閤念亲心。
民俗濒蛮诏,边城异土宜。竹筒连水脉,板屋怯风吹。药叟鸦随噪,樵童虎不窥。爱山来九折,人笑此翁痴。