牢落吾何恨,先贤未免穷。宁爲田舍子,不作国师公。萤影穿窗隙,蛩声出壁中。残书殊有味,读到角吹终。
宋词 2019-03-05 17:01:48 1 #刘克庄
老鹤孤飞久失羣,天涯怀友寸心勤。狂生似腻宁堪近,佳士如香故可熏。无復拏舟乘大雪,有时倚杖送停云。秋来迳草深三尺,谁伴青灯缉旧闻。
一雨饯残热,忻然思杖藜。野田沙鹳立,古木庙鸦啼。失僕行迷路,逢樵负过溪。独游吾有趣,何必问栖栖。
梦与诸贤会赏心,恍然佳日共登临。酒边多说乌衣事,曲里犹残玉树音。江水淮山明歷歷,孙陵晋庙冷沉沉。晓钟唿觉俱忘却,独记千门柳色深。
樵子俄从间路迴,因言溪谷响如雷。分明雨怕城中去,只隔前峯不过来。
海激天翻电雹嗔,苍松十丈噼爲薪。须臾龙卷它山去,误杀田头望雨人。
贫食官仓不自由,强扶衰病坐荒邮。送迎不是祠官事,偶见青山急下头。
妄想如冰已尽消,朱顔日向镜中凋。玉关万里曾投笔,草市三家却负樵。弱水古来无路到,小山岁晚有人招。吾庐寂寂何须笑,君看闲僧住退寮。
茅茨迷诘曲,度谷復踰陂。世上事如许,山中人不知。牛羊晴卧野,鹅鹜晚归池。粗识爲农意,秋输每及时。
初秋风露变,偶出憇庄家。原稼无全穗,陂荷有晚花。疎钟踰涧响,微月转林斜。邻媪头如雪,灯前自绩麻。