带雨折来如有恨,被风催去最关情。面垂玉筯居然白,身着铢衣直是轻。
宋词 2019-03-05 17:01:48 5 #刘克庄
□□□□□□□,□□□□□□□。□□□□□□论,不信山矾敢雁行。
宋词 2019-03-05 17:01:48 7 #刘克庄
愁见当时玉镜臺,返魂无诀可胜哀。暮年尚有余情在,月下迢迢挈影来。
狩获祥麟而史作,梦吞白凤以玄成。吾诗岂得无佳瑞,枝上啁嘈翠羽声。
宋词 2019-03-05 17:01:48 2 #刘克庄
偶捉麈挥尤有韵,不须犀辟自无尘。早闻玉振真名士,古说冰肤是至人。
宋词 2019-03-05 17:01:48 4 #刘克庄
抹涂元不加真色,凋谢犹当易美名。天下断无西子白,古来惟有伯夷清。
宋词 2019-03-05 17:01:48 3 #刘克庄
草户柴门野老居,恍然疑执化人裾。不知身在花阴卧,但见亭臺似积苏。
海山大士素中单,鹦鹉前驱不怕寒。只在屋东人不识,善财错去礼旃檀。
宋词 2019-03-05 17:01:48 8 #刘克庄
帝恐先生岁晚贫,清晨颁瑞到幽人。巡檐已觉成银屋,糁地犹堪作玉尘。
早知粉黛非真色,晚觉雕鎸损自然。天巧千林均一气,人痴一叶费三年。