起来无頼晚风狂,便恐飘零损岁芳。飞燕不持身欲去,绿珠虽坠魄犹香。
宋词 2019-03-05 17:01:48 1 #刘克庄
赋繁臺雪云将暮,歌后庭花月未残。客至苑皆琼作树,宾来并用玉爲栏。
宋词 2019-03-05 17:01:48 4 #刘克庄
有花多处便凭栏,插在金瓶不必看。百斛量珠真富贵,两枝剪綵太寒酸。
花离京洛缁尘少,诗到齐梁绮语多。老子七言虽淡泊,不曾一字犯阴何。
宋词 2019-03-05 17:01:48 2 #刘克庄
尺棰拟爲千世用,一梅欲足百人酸。苦心乍可齑盐里,粉骨何须鼎鼐间。
纔得几朝浑拆徧,只消一霎又吹空。何曾学舞能回雪,便不爲臺与避风。
宋词 2019-03-05 17:01:48 5 #刘克庄
新咏平生陋玉臺,梨园以后更堪哀。宁随太白金鞍去,莫放花奴羯鼓来。
和靖终身欠孟光,只留一鹤伴山房。唐人未识花高致,苦欲爲渠聘海棠。
门户重重绣幕遮,十分国艷属侯家。谁知蔡琰燕山北,愁听胡笳对雪花。
宋词 2019-03-05 17:01:48 6 #刘克庄
名见商书又见诗,畹兰难拟况江蓠。灵均苦要羣芳聚,却怪骚中偶见遗。