偶得休文病,行迟卧不安。益绵身尚怯,加剂脉犹寒。扶出看山易,驱教立雪难。边头方募士,自愧已衰残。
宋词 2019-03-05 17:01:48 2 #刘克庄
自小即相依,天涯影伴飞。共灯抄细字,分俸赎寒衣。已痛身长诀,犹疑客未归。素帏惟幼女,断续哭声稀。
宋词 2019-03-05 17:01:48 1 #刘克庄
未冠辞家出,麻衣不肯迴。瘦因身久客,贫爲性疎财。精力书中去,科名病里来。空传场屋义,留与铺家开。
宋词 2019-03-05 17:01:48 4 #刘克庄
秣陵一见叹魁梧,每恨斯人不业儒。几度剧谈俱抵掌,有时大醉劝留鬚。探梅尚忆陪山屐,煨芋何因共地炉。我已休官师退院,肯来林下卓庵无。
野性无覊束,人间毁誉轻。客言诗惹谤,妻谏酒伤生。窗纳邻峯碧,瓢分远涧清。近来尤少睡,打坐到钟声。
昨夜尖风几阵寒,心知尤物久留难。枝疎似被金刀剪,片细疑经玉杵残。痛叱山童持帚去,苛留野客坐苔看。月中徙倚凭空树,也胜吴儿赏牡丹。
一片能教一断肠,可堪平砌更堆墙。飘如迁客来过岭,坠似骚人去赴湘。乱点莓苔多莫数,偶黏衣袖久犹香。东风谬掌花权柄,却忌孤高不主张。
青女行霜下晓空,山茶独殿衆花丛。不知户外千林缟,且看盆中一本红。性晚每经寒始拆,色深却爱日微烘。人言此树尤难养,暮溉晨浇自课僮。
髧髦驰逐少年场,晚向深山学老庄。名以马牛犹不校,嘲爲豚犬极何妨。性疎熟客来难记,意懒生书读易忘。却笑痴人误标榜,贤愚千古共茫茫。
童子煳新就,笼纱碧色深。唤回少年梦,照见古人心。每对忘甘寝,频挑伴苦吟。与君交到老,莫虑弃墙阴。
宋词 2019-03-05 17:01:48 3 #刘克庄